Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình (7 mẫu)

Bạn đang xem: Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình (7 mẫu) tại thptnguyenchithanhag.edu.vn

Với 7 bài văn Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình sẽ giúp các em học sinh biết cách phát triển ý từ đó biết cách viết bài tập làm văn lớp 6.

Tả một kỉ niệm của em với người thân trong gia đình – bài mẫu 1

Sóng nước tung tăng chạy nhảy. Mặt trời sau núi xa đang vươn mình thức giấc. Tôi cùng gia đình ngắm bình minh, ngắm từng hàng thuyền háo hức trở về sau một đêm ra khơi. Nước tinh khiết và trong xanh. Cát vàng thoang thoảng mùi hương buổi sớm, mùi hương nồng nàn và mang theo vị mặn của biển. Những hàng dừa ven biển đung đưa trong gió. Cây nào cũng nghiêng mình như một thiếu nữ duyên dáng. Tiếng cười vang lên rộn ràng. Không gian biển xanh bao la khiến lòng tôi thư thái và rộng mở hơn bao giờ hết. Anh yêu em, anh sẽ nhớ mãi những tháng ngày vô tư, vô tư, vui tươi hòa mình vào sóng nước.

Tả một kỉ niệm của em với người thân trong gia đình – mẫu 2

Tôi vẫn nhớ như in ngày đầu tiên đến trường. Tối hôm đó, sau bữa ăn tối, mẹ tôi mang vào phòng tôi một gói quà rất lớn. Tôi cứ nghĩ mẹ mua cho tôi món đồ chơi hay bộ lego mà tôi hằng ao ước. Em háo hức mở gói quà ra, thì ra bên trong có đầy đủ sách, vở, đồ dùng học tập và cả chiếc cặp sách in hình siêu nhân mà em rất thích. Bộ đồng phục đã được mẹ cô vuốt phẳng phiu. Mọi thứ đã sẵn sàng, tôi háo hức chờ đợi đến ngày mai—ngày đầu tiên tôi gấp và được xếp ngay ngắn vào lớp Một. Sáng hôm sau, mẹ âu yếm đưa tôi đến trường. Tôi vẫn nhớ cảm giác lúc đó rất lo lắng và sợ hãi, tôi không biết mình sẽ ra sao và sẽ như thế nào khi không có mẹ ở bên. Rời bàn tay mẹ bước vào cổng trường, tôi thấy bơ vơ và lạc lõng quá. “Cố lên, rồi sẽ quen với thầy cô, bạn bè.

Mẹ ôm tôi dịu dàng: “Con lớn rồi, từ hôm nay con là học sinh lớp 1. Tự tin lên nhé!”. Tôi vâng lời mẹ, bước vào lớp. Ngày đó đối với tôi dài lắm, nhớ mẹ lắm, chưa bao giờ tôi thấy yêu và cần mẹ hơn lúc này.

Tả một kỉ niệm của em với người thân trong gia đình – mẫu 3

Năm học trước, vì đạt danh hiệu học sinh giỏi nên tôi được đi nghỉ mát ở Nha Trang bốn ngày. Từ sáng sớm đến chiều tối, cô cùng các bạn tắm biển, leo núi, ngồi ca nô lướt sóng tham quan các đảo. Chuyến tham quan rất vui vẻ và thú vị. Đêm đến, khi mọi người đã ngủ say, tôi lại thao thức nghĩ về mẹ – người mẹ hiền và đầy lòng yêu thương. Mỗi lần nhớ mẹ, ký ức về một cơn mưa lại hiện lên trong ký ức tôi…

Lúc đó, bố tôi đi công tác xa nên mẹ tôi phải đến trường đón tôi mỗi ngày sau giờ tan học. Một buổi chiều, trời bất chợt đổ cơn mưa lớn kéo dài hàng tiếng đồng hồ. Từ cơ quan, mẹ vội vã đạp xe đến trường. Thấy tôi đứng dưới cổng, mẹ vội cởi áo mưa cho tôi và nói:

– Mặc áo khoác vào kẻo ướt.

Thấy tôi lo lắng, mẹ tôi an ủi:

– Đừng lo, con! Mưa sắp tạnh rồi! Anh khỏe hơn em, ướt một chút cũng không sao.

Mưa vẫn nặng hạt, nước tràn mặt đường, ào ạt chảy xuống cống. Trên đường vắng bóng xe cộ và người qua lại. Bên những hiên nhà, người chen chúc trú mưa. Mẹ tôi vẫn đạp xe dưới mưa. Con thương mẹ lắm nhưng không biết phải làm sao.

Về đến nhà, mẹ vội thay quần áo, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Tôi cũng giúp mẹ một tay. Đến bữa, mẹ có vẻ mệt mỏi, ăn không ngon. Tôi khuyến khích:

– Mẹ cố ăn bát cơm cho khỏe con nhé!

Mẹ gượng cười:

– Anh chắc là không sao đâu! Mẹ chỉ cảm thấy hơi khó chịu thôi. Sau đó, mẹ uống một viên thuốc cảm và đi nghỉ. Buổi chiều, mẹ tôi đi làm như thường lệ.

Đêm đó, mẹ tôi lên cơn sốt. Tôi hoang mang không biết phải làm sao nên chạy sang nhà An hàng xóm để đưa mẹ đi bệnh viện. Bác sĩ khám cho cô và nói rằng cô bị viêm phổi cấp tính do cảm lạnh. Tôi đặt tay lên trán mẹ, trán mẹ nóng như lửa đốt. Môi mẹ khô khốc, hơi thở nặng nhọc và khó khăn. Con thương mẹ vô cùng, nước mắt chảy dài. Bác An lấy khăn lạnh đắp lên trán mẹ. Hai đứa và cô y tá thức cả đêm với mẹ. Mẹ được tiêm vài mũi thuốc, đến sáng thì hạ sốt dần.

Mẹ vẫy tôi lại gần và ra hiệu mở cửa sổ. Những tia nắng ban mai chiếu sáng cả căn phòng. Mặt mẹ tươi tỉnh trở lại.

Khi đó, mẹ tôi phải nằm viện năm ngày. Hàng ngày, chú An thay mặt mẹ đón em đến trường. Mỗi chiều tôi đến bệnh viện thăm mẹ. Hai mẹ con ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc cây sồi lớn nhỏ tâm sự. Mẹ vuốt tóc tôi khuyên:

– Con đừng vì bệnh mà bỏ bê việc học nhé con! Ngày mai, anh sẽ về với em. Tôi tựa đầu vào vai mẹ như ngày còn bé…

Hôm mẹ về, thấy nhà cửa ngăn nắp, sạch sẽ, mẹ rất hài lòng. Mẹ khen tôi:

– Con gái mẹ giỏi quá! Tôi thầm mong sau này sẽ trở thành một người phụ nữ dịu dàng và đảm đang như mẹ.

Từ đó em càng cố gắng chăm ngoan, học giỏi để đền đáp phần nào công ơn của mẹ. Mẹ ơi! Đúng như lời một bài hát: Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào. Tình mẹ tha thiết như suối nguồn ngọt ngào… Những lời ca yêu thương ấy sẽ theo con đến suốt cuộc đời!

Tả một kỉ niệm của em với người thân trong gia đình – mẫu 4

Những năm ngồi trên ghế nhà trường, tôi đã học được cách sống trung thực. Trung thực giúp con người tiến bộ hơn, nhận được nhiều điều tốt đẹp trong cuộc sống. Nhưng tôi không phải là một đứa trẻ lương thiện. Lúc đó, tôi đã nói dối mẹ rằng tôi có lớp học thêm để chơi điện tử với lũ trẻ trong xóm. Vì mải chơi quá nên tôi không về đúng giờ như thường lệ. Khi tôi trở về nhà, tôi đã bị mắng. Dù biết mình sai nhưng tôi vẫn cố thanh minh, thậm chí tiếp tục nói dối mẹ. Lúc đó mẹ nhìn tôi với ánh mắt có vẻ thất vọng lắm. Mẹ không nói gì thêm mà chỉ nhẹ nhàng bảo tôi: “Thôi, khuya rồi, con đi ăn đi kẻo đói!”. Đột nhiên, tôi cảm thấy tội lỗi vô cùng. Cả đêm hôn đó, tôi trằn trọc không ngủ được. Nhớ đến ánh mắt của mẹ, tôi chợt thấy hổ thẹn. Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy đã thấy mẹ đang trong bếp chuẩn bị đồ ăn cho cả nhà. Tôi lập tức chạy đến xin lỗi mẹ. Mẹ nhẹ nhàng xoa đầu tôi nói: “Chỉ cần con nhận ra lỗi lầm là được rồi!” Sau ngày hôm đó, tôi trở thành một con người khác. Tôi tự hứa với lòng mình sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng yêu thương mà mẹ đã dành cho tôi.

Tả một kỉ niệm của em với người thân trong gia đình – bài 5

Những kỷ niệm sâu sắc về mẹ đối với tôi là những điều rất nhẹ nhàng, giản dị nhưng đầy niềm vui và hạnh phúc. Đồ chơi mẹ cho không phải là búp bê, đồ chơi bằng nhựa có bán trong siêu thị dù mẹ có đủ khả năng mua mà là vỏ sò, vỏ ốc, lá cây. … đơn giản. Mẹ dạy con sáng tạo qua những món đồ chơi đó. Cảm ơn mẹ đã nghĩ ra cách dùng vỏ sò để làm nồi, niêu, xoong, chảo và cả những chiếc cốc, đôi đũa nhỏ xíu màu trắng mà mẹ con tôi đùa rằng chúng được làm từ chất liệu bền và đẹp nhất trên đời cho mẹ. và tôi. chơi nấu ăn. Cháu đã biết nhặt lá cây xếp thành bất cứ thứ gì cháu muốn như con cào cào nhỏ dễ thương hay chiếc mũ nhỏ xinh để chúng cháu có thể chơi và mua sắm. Tôi thấy thật thú vị khi tự làm đồ chơi mà mình thích và nghĩ ra. Tôi cũng học được rằng những điều bình dị quanh ta cũng là những điều cần thiết và thú vị mà đôi khi chúng ta không hiểu hết giá trị của nó. Cũng giống như mẹ tôi – chỉ đơn giản là mẹ quan tâm đến tôi, nhưng ẩn sâu trong đó là những cảm xúc dâng trào mà có khi cả đời tôi cũng không hiểu nổi…

Tả một kỉ niệm của em với người thân trong gia đình – bài 6

Điều em nhớ nhất là kỉ niệm về mẹ chăm sóc em những ngày ốm đau. Một buổi chiều đi học về, đêm đó trời đổ mưa làm tôi ướt sũng, cơn sốt ập đến, người nóng bừng, chân tay lạnh cóng. Tôi nói với mẹ: “Mẹ ơi, con lạnh quá!”. Mẹ sờ trán bảo: “Không sao đâu, con sốt rồi!”. Rồi mẹ lấy nước mát cho vào khăn bông rồi đắp lên trán cho tôi. Mẹ đút cốc nước vào miệng cô rồi cho cô uống thuốc: “Mai con sẽ khỏe”. Ngày hôm sau, tôi thấy mẹ vẫn ngồi bên cạnh và nắm chặt tay tôi, tôi thấy thương mẹ vô cùng. Em yêu mẹ nhiều lắm, em hứa sẽ học thật giỏi để mẹ vui và không làm mẹ thất vọng.

Tả một kỉ niệm của em với người thân trong gia đình – bài 7

Tôi vẫn còn một kỷ niệm sâu sắc về mẹ tôi trong thời thơ ấu của tôi. Lúc đó, dù là con gái nhưng tôi rất nghịch ngợm. Năm lớp 5, tôi thường tham gia các trò nghịch ngợm cùng các bạn nam. Một lần, bị cô giáo bắt gặp. Cô nhận xét nhóm của chúng tôi trước cả lớp và nói rằng cô sẽ nói chuyện với phụ huynh. Lúc đó vì còn nhỏ nên tôi chỉ cảm thấy sợ hãi. Nhưng trong thâm tâm, tôi không cảm thấy tội lỗi. Sau khi cô giáo đến nhà nói chuyện xong, mẹ gọi tôi vào nhắc nhở. Chính lúc đó tôi đã có những thái độ và lời nói vô lễ với mẹ. Cho đến khi tôi nhận được một lá thư của cha tôi viết cho tôi. Cha tôi nghiêm khắc chỉ trích thái độ của tôi. Và kể lại những kỷ niệm khi tôi còn nhỏ, mẹ tôi phải thức trắng đêm để chăm sóc tôi trong bệnh viện khi tôi bị ốm. Bức thư của bố khiến tôi vô cùng xúc động và áy náy. Chiều hôm đó, khi mẹ đi làm về, tôi ngập ngừng chạy đến ôm mẹ và xin lỗi mẹ. Nước mắt tôi cứ tuôn rơi từ lúc nào không hay. Mẹ cũng khóc và an ủi tôi. Sau ngày kỷ niệm đó, tôi dường như trưởng thành hơn. Em đã biết giúp mẹ làm việc nhà. Cũng trở nên ngoan ngoãn hơn, học hành chăm chỉ hơn. Tôi cũng hiểu điều đó, dù thế nào đi chăng nữa. Mẹ tôi luôn bao dung và yêu thương tôi vô điều kiện. Lỗi lầm dù lớn đến đâu cũng có thể tha thứ cho mẹ.

Xem thêm các bài tập làm văn lớp 6 hay khác:

Mục Lục Văn Mẫu | Ngữ văn hay lớp 6 theo từng phần:

Giải bài tập lớp 6 theo sách mới môn học

Bạn thấy bài viết Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình (7 mẫu) có khắc phục đươc vấn đề bạn tìm hiểu ko?, nếu ko hãy comment góp ý thêm về Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình (7 mẫu) bên dưới để Trường THPT Nguyễn Chí Thanh có thể thay đổi & cải thiện nội dung tốt hơn cho các bạn nhé! Cám ơn bạn đã ghé thăm Website: thptnguyenchithanhag.edu.vn của Trường THPT Nguyễn Chí Thanh

Nhớ để nguồn bài viết này: Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình (7 mẫu) của website thptnguyenchithanhag.edu.vn

Chuyên mục: Văn học

Xem thêm chi tiết về Kể lại một kỉ niệm của em với một người thân trong gia đình (7 mẫu)
Xem thêm bài viết hay:  Kể lại một chuyện vui xảy ra trong lớp em hay nhất (dàn ý - 10 mẫu) (dàn ý - 10 mẫu) - Ngữ văn lớp 8

Viết một bình luận